Cuối cùng trời không phụ lòng người, khi Lục Hướng Noãn còn đang chờ mong ánh trăng, cuối cùng ánh trăng mà chờ mong cũng tới.
Sắc trời mới đen lại một chút, Lục Hướng Noãn lập tức bật dậy sau đó mặc quần áo, đi giày, chỉnh lại hai cái bánh quai chèo hỗn loạn của mình một lát rồi đi ra ngoài.
“Hơn nửa đêm cô ấy lại đi đâu thế?” Đàm Phượng Kiều hỏi.
“Không biết.” Vương Hiểu Linh dang hai tay.
Lần này Lục Hướng Noãn không mang gì, đi tay không, dù sao cô keo kiệt như vậy lần trước mang theo hai lạng đường đỏ đã rất có thành ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây