Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất ăn cà chua nghe Dương Thiên Chân nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Mà Vương Ngọc Hương trực tiếp đỏ mặt, không biết nên làm sao bây giờ, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn đi giày vào ra ngoài.
Chỉ một lát sau Vương Ngọc Hương bưng bát cơm, trên tay còn có một cái bánh bột ngô vén rèm đi vào.
“Ăn ít đi, cơm này là tôi mới làm nóng cho cô.” Vương Ngọc Hương cầm bát đưa qua.
“Sao cô phiền như vậy chứ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không ăn không ăn, lỗ tai cô bị điếc à.” Dương Thiên Chân trực tiếp hất bát cơm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây