“Không phải chuyện lớn gì, không cần không cần, các cô là thanh niên trí thức mấy ngày hôm trước đại đội trưởng luôn lải nhải mãi là sắp tới đúng không.” Vương Ngọc Hương sảng khoái nói.
“Đúng vậy, chúng tôi mới tới hôm nay.” Vương Hiểu Linh phơi quần áo xong cũng chạy tới.
Dù sao sau này đều phải sớm chiều ở chung, vẫn phải làm quen một chút.
Nhưng mà nhìn mấy thanh niên trí thức này trông có vẻ dễ ở chung, có lẽ cuộc sống sau này sẽ không tệ lắm.
Vương Hiểu Linh nghĩ như vậy, thậm chí còn tràn ngập chờ mong những ngày sau này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây