“Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cô vào ngày này sang năm.” Vương Hiểu Linh vừa nói vừa trải chăn mượn từ chỗ Lục Hướng Noãn lên.
Không đúng, không thể nói mượn, bây giờ là của cô.
Hiện giờ còn chưa lạnh lắm, cô ấy trải chăn ở ngay rìa, mỗi bên một cái, đợi trời lạnh cô ấy sẽ đắp cả hai.
Nhìn chăn đã trải xong của mình, Vương Hiểu Linh cảm kích Lục Hướng Noãn không nói nên lời.
Cô ấy có giường để ngủ, còn không cần lo lắng buổi tối ngủ bị lạnh tỉnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây