Dù sao thời buổi này, thật sự có rất ít người có tư tưởng giác ngộ, Lục Hướng Noãn xem như người đầu tiên cô ấy gặp.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn nhìn ra được ý nghĩ trong lòng cô ấy, nhưng mà cô không nói gì, trái lại ném chăn rách và quần áo của nguyên chủ cho cô ấy.
Tuy Vương Hiểu Linh không hiểu được, nhưng sợ rơi xuống đất sẽ bẩn nên nhanh chóng nhận lấy nó.
“Thứ này cho cô mượn dùng.”
“Cô tốt như vậy sao?” Vương Hiểu Linh nhìn cô với vẻ khó tin, dù sao dáng vẻ keo kiệt của Lục Hướng Noãn đã xâm nhập tận tim.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây