Hoắc Đại Khánh hung dữ nói hai câu khiến cô ta khóc to, lúc này cô ta mới không tình nguyện đứng dậy tiếp tục đi.
Đi khoảng một tiếng khi Lục Hướng Noãn đã có chút không chịu nổi, Dương Thiên Chân không chê bẩn đặt mông ngồi dưới đất, lần này cho dù Hoắc Đại Khánh nói thế nào cũng không có tác dụng, cô ta không đi nữa.
Chỗ này rừng núi hoang vắng, Hoắc Đại Khánh sợ xảy ra chuyện gì không dám ném cô ta ở đây, ngẩng đầu nhìn mấy thanh niên trí thức khác đã mệt đến mức thở hổn hển.
Đặc biệt là cô nhóc mập kia, cảm thấy như chỉ còn thừa một hơi.
Nhìn tới đây trái tim ông ấy mềm hơn, hôm nay vất vả cho nó vậy, đợi về thôn sẽ cho nó ăn cỏ nhiều hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây