Bốn thanh niên trí thức còn lại cũng gật đầu, tán thành cách nói của anh ta.
Hoắc Đại Khánh không biết phải nói gì, dù sao chỉ ăn bữa cơm, cũng không chậm trễ nhiều thời gian, nên bảo con trai ông ấy đánh xe bò dẫn bọn họ tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm trước.
Đợi tới nơi đó bọn họ đều đi vào trong Tiệm Cơm Quốc Doanh, chỉ có Vương Hiểu Linh và hai cha con Hoắc Đại Khánh ngồi xổm ở cửa không vào.
“Cháu gái, sao cháu không đi vào? Cháu không đói bụng à.” Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ đều đi vào, chỉ có mỗi cô nhóc đen này canh giữ ở đây vói bọn họ, thì hơi tò mò.
“Cháu có đồ ăn.” Vương Hiểu Linh nói xong lấy một cái bánh bột ngô kiếm được từ chỗ Lục Hướng Noãn ra, há miệng to cắn lấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây