“Dương Thiên Chân, chúng tôi còn chưa nói câu nào cô đã tỏ ra ấm ức như vậy, chúng tôi đâu có bắt nạt cô.” Quen cô ta nhiều năm như thế có chuyện gì không hợp ý cô ta mà nói, lần nào cũng dùng chiêu này, Vương Hiểu Linh thật sự chịu đủ rồi nên trách cô ta.
Dương Thiên Chân cắn môi nước mắt lưng tròng không nói lời nào, dáng vẻ như chịu ấm ức rất lớn.
Lục Hướng Noãn chê ầm ĩ trực tiếp kéo cô ta ra ngoài cửa, không nói hai lời đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Lục Hướng Noãn cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Khi đang chuẩn bị nằm trên giường thì phát hiện gối đầu của Dương Thiên Chân vẫn còn ở trên giường, Lục Hướng Noãn trực tiếp cầm lấy mở cửa ném ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây