Thực ra anh cũng biết chuyện này, lúc trước Vương Chí cũng từng than thở với anh, nhưng bản thân Lục Thành chưa từng trải qua nên chỉ có thể phân tích theo lý trí chứ không thể đồng cảm được.
“Em đừng có nghe mấy chuyện vớ vẩn đấy nữa, về nhà với anh.” Nói xong, Lục Thành quay sang nhìn hai đứa nhỏ đang đứng bên cạnh, “Hai đứa nữa.”
Ôn Ninh: “…”
Sao con người này lại vô vị đến vậy chứ!
Đang định mở miệng cãi lại vài câu thì Ôn Ninh bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ căn nhà bên cạnh, không lâu sau, có người lớn tiếng hét lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây