Mùa đông có giường đất quả thật rất dễ chịu, Ôn Ninh thích cảm giác được tự do thoải mái đi lại trong bộ đồ ngủ mỏng manh như thế này.
Lau mặt xong, lại soi gương một chút, Ôn Ninh quay đầu liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không lâu sau, Lục Thành xuất hiện trong phòng cô.
“Anh phủi tuyết chưa sạch kìa.” Ôn Ninh chỉ vào vai trái của anh.
Lục Thành cởi áo khoác quân đội ra, lại đi ra ngoài phủi tuyết trên áo, sau đó treo lên móc áo, lúc này mới mặc một chiếc áo len rồi quay lại phòng Ôn Ninh.
Ôn Ninh vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt thanh tú như ngọc, làn da trắng nõn chỉ có đôi môi đỏ mọng, lại khơi dậy dòng suy nghĩ trong lòng Lục Thành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây