“Đưa về nhà mẹ đẻ chứ còn đâu nữa.” Dương Bân biết Lục Thành là người quá có trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không vì ơn nghĩa của nhà họ Ôn đối với mẹ anh và sự đeo bám của Ôn Ninh, nhẫn nhịn chịu đựng thiệt thòi này,
“Cậu nghĩ xem, ngày nào cậu cũng về nhà nhìn thấy Ôn Ninh mà không thấy phiền sao? Chi bằng đưa cô ta về đội sản xuất, cùng lắm thì mỗi tháng cậu gửi cho ít tiền là được. Nếu không, tôi cảm thấy sớm muộn gì việc cậu giữ tai họa này bên cạnh cũng sẽ gây ra chuyện lớn đấy!”
Lục Thành nghe Dương Bân nói, nghĩ đến nếu Ôn Ninh đi rồi, căn nhà rộng rãi ấy sẽ không còn bóng dáng yểu điệu đi đi lại lại, không còn giọng nói trong trẻo ấy vang lên bên tai…
Anh bỗng nhiên đứng dậy, ngẩn người nhìn Dương Bân một cái: “Tôi đi trước đây.”
“Ê!” Dương Bân nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lục Thành, lại chỉ vào cốc trà chưa động đến trên bàn, “Muốn đuổi cô ta đi cũng đâu cần phải vội vàng đến vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây