Ôn Ninh trút bỏ mọi phòng bị chìm vào giấc ngủ, trong mơ không còn nỗi sợ hãi đêm hôm ấy của ngày bé, ngoài phủ Trấn quốc công, cậu bé tiễn cô gặp mẹ rồi buông tay, Ôn Ninh nước mắt lưng tròng trở về bên mẹ, một lúc sau quay đầu lại mới phát hiện, cậu bé đã không thấy đâu nữa.
Chớp mắt, cô lại mơ thấy mình cùng gia đình du ngoạn trên sông nước, mưa tí tách rớt xuống mặt hồ, gợn lên từng tầng lớp sóng lăn tăn. Trong hồ, những đóa sen đầu mùa khoe sắc, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Nghe tiếng hít thở đều đều từ trong nhà vọng ra, vị Lục đoàn trưởng vốn dĩ đặt lưng là ngủ say, hôm nay lại trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được.
Cố gắng hết sức để lờ đi người bên cạnh, lờ đi cả tiếng hít thở nhẹ như không của cô, Lục Thành tự thôi miên bản thân, cuối cùng khi đã gần đi vào giấc ngủ, một bên chân bỗng dưng đá sang, xuyên qua lớp chăn bông đè lên chân anh.
Lục Thành đột ngột mở mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Ninh trong lúc ngủ mơ lại xoay người áp sát, nửa người tựa vào vai anh, tay phải đặt lên cánh tay anh như tìm được một vị trí thoải mái rồi thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây