“Không sao.” Lục Thành thàn nhiên đáp.
“Thật sự không sao sao?” Ôn Ninh vẫn không yên tâm, sau khoảng thời gian tiếp xúc, nàng nhận ra Lục Thành dường như không mấy để tâm đến việc bị thương, thậm chí còn không coi trọng việc dưỡng thương, cứ như thể mọi chuyện đều tùy ý.
Nàng nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn chàng: “Để ta xem vết thương của ngài được không?”
Lục Thành sững sờ trước sự tiếp cận đột ngột của Ôn Ninh. Hai người ở rất gần nhau, Ôn Ninh sau khi rớt xuống nước, giờ đây toát ra vẻ đẹp thuần khiết như hoa sen mới nở, cho dù đang trong hoàn cảnh khốn khó vẫn xinh đẹp động lòng người.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo, sáng ngời như biết nói khiến lòng người ta mềm nhũn. Chưa kể đến yêu cầu táo bạo mà nàng dịu dàng đưa ra lúc này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây