“Nàng biết ta đi săn ở đây sao?” Tần Tu Viễn mặt mày rạng rỡ, ngây ngốc nhìn người trong lòng.
“Ta làm sao biết huynh ở đây, nếu biết huynh ở đây, ta đã chẳng đến.” Nàng ngồi trên lưng ngựa, lòng rối bời, khi thì nghĩ đến vị tướng quân Lục Thành kia, khi lại như nhìn thấy chính mình qua hình ảnh của Tần Tu Viễn. Chẳng lẽ, trong mắt vị tướng quân kia nàng cũng phiền phức như vậy sao?
Nàng buồn bực trong lòng, nhìn thấy Tần Tu Viễn cứ ve vãn bám theo càng thêm chán ghét, cho đến khi phía trước lại vang lên tiếng vó ngựa, hai người cùng nhìn sang, thì thấy trên lưng con tuấn mã hãn huyết là một nam nhân cao lớn, không cần phải nói cũng biết là vị tướng quân cưỡi ngựa Ô Vân kia rồi.
“Ôn Ninh quân chúa.” Lục Thành liếc mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi đang cưỡi ngựa, cuối cùng dừng ánh mắt trên người nữ nhân áo đỏ.
Hôm nay nàng mặc một thân áo đỏ, ánh mắt nhìn chàng mang theo vài phần tức giận, chỉ vì dung mạo nàng xinh đẹp, nên ánh mắt ấy cũng không hề dữ tợn, ngược lại còn toát lên vài phần đáng yêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây