“Trước ta mang thuốc bổ ngài không nhận, giờ lại tặng bánh ngài cũng không thích sao?”, nàng có chút rầu rĩ, “Hay là chàng nhận tranh đi? Tay nghề vẽ tranh của ta giờ cũng khá lắm rồi.”
Lục Thành nào ngờ được vị quận chúa cao quý này vì ân cứu mạng lại có thể tốn nhiều công sức đến vậy, bèn nghiêm mặt nói: “Quận chúa, chuyện cứu quận chúa trong cung yến hôm đó đã qua lâu rồi, người không cần phải bận tâm, càng không cần phải tốn công báo đáp, nếu hôm đó là người khác, ta cũng sẽ ra tay cứu giúp.”
Y tứ trong lời nói đã quá rõ ràng.
Ấy thế mà Ôn Ninh vẫn nghiêm túc nói: “Tướng quân, thuốc bổ là ta mang đến vì ân cứu mạng, nhưng bánh ngọt sau này tất nhiên không phải, nếu muốn báo đáp ân cứu mạng, mua chút đồ quý giá tặng là được rồi, đâu cần ngày ngày nghiên cứu nghệ, đi hái hoa hái quả, tự tay xay nghiền, bận rộn đến nỗi cổ tay mỏi nhừ.”
“Vậy là vì sao?” Lục Thành khó hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây