“Báo cáo Tư lệnh!” Thẩm Phong giơ tay chào theo kiểu nhà binh, “Chắc chắn sẽ đưa được người ta về nhà!”
Lục Khang Vân bận rộn với công việc, thỉnh thoảng cũng chú ý tới phòng bệnh của Thẩm Phong, bên trong bổng nhiên không khí dường như rất hòa hợp, cô cũng yên tâm.
Là một y tá, cô không thể chấp nhận nhất chính là bệnh nhân vô cớ khiến vết thương thêm nặng.
Đợi ba Thẩm Phong từ phòng bệnh ra ngoài, Lục Khang Vân vội vàng xoay người, quay lưng lại phía ông, dù sao thì vừa rồi mình thật sự là ‘lớn gan’, dám nói những lời như vậy với một quân nhân kỳ cựu như thế, bây giờ tỉnh táo lại, cô cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ là tiếng bước chân càng lúc càng gần, ba Thẩm Phong đi đến cửa phòng trực, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói với Lục Khang Vân: “Đồng chí Lục, vừa rồi để cô vất vả rồi, thằng con trai tôi thời gian qua cũng làm cô vất vả rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây