Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy con gái nhỏ đang rúc trong lòng mình, th silent tiếng nấc lên từng tiếng, đôi mắt to long lanh nước mắt, con bé khóc không thành tiếng, nhưng nhìn vô cùng đau lòng.
Lục Thành thắt lòng, dịu giọng dỗ dành: “Gia Hòa sao thế, con sao lại khóc?”
Gia Hòa chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt ướt đẫm nước nhìn ba, uất ức nói: “Đau…con đau…”
Lục Thành hiếm khi thấy con gái khóc đau lòng như vậy, những lần trước con bé khóc toáng lên cũng không khiến người ta đau lòng bằng việc con bé lặng lẽ khóc như vậy. Anh bế con gái lắc lư dỗ dành, dỗ dành một hồi lâu Gia Hòa mới bình tĩnh lại.
Gia Dương đã xuống đất chơi, Ôn Ninh tiếp nhận đứa nhỏ từ trong lòng Lục Thành, lau mặt cho con rồi dỗ dành, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Hòa đỏ bừng vì khóc, nước mắt đã ngừng rơi, chỉ là vẫn còn thỉnh thoảng nấc lên, ba mẹ nói gì, con bé cũng chẳng có hứng thú gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây