Khang Vân gật đầu, đây cũng là kết quả sau khi cô bé suy nghĩ kỹ lưỡng, nghĩ đi nghĩ lại làm nhân viên bán hàng, phục vụ đều không tệ, là công việc rất đàng hoàng, nhưng đối với cô bé mà nói, luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
“Chị dâu, trước đây em đúng là rất sợ, nhưng từ hồi anh cả và anh hai đi cứu trợ bị thương, em nhìn thấy các bác sĩ, y tá ở bệnh viện quân khu khám chữa bệnh, băng bó vết thương cho mọi người, em liền không còn sợ nữa, mặc áo blouse trắng cứu người, thật tuyệt vời.”
Ôn Ninh có chút vui mừng, quả thực không ngờ Tiểu Vân lại có suy nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn Lục Thành, chỉ thấy trên mặt anh cũng hiện lên vài phần vui mừng: “Làm y tá cũng rất tốt. Anh nhớ bệnh viện quân khu đang tuyển người, cho dù không biết gì cũng có thể học từ cơ bản, chuyện này để anh đi hỏi thăm một chút.”
Lục Thành nhận lời, anh ở trong quân đội nhiều năm, dò hỏi loại chuyện này dĩ nhiên không thành vấn đề. Ngày hôm sau, anh đã mang tin tức về.
“Bệnh viện quân khu coi trọng bằng cấp, tính cách cẩn thận tỉ mỉ và nhanh nhẹn, nếu những mặt này không có vấn đề, có thể nhận vào để học từ những thứ cơ bản nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây