Từ lúc mới sinh ra còn là một chú khỉ con nhăn nheo đỏ hỏn, đến bây giờ đã là một đứa trẻ bụ bẫm có thể tự đứng lên, Ôn Ninh càng nhìn càng thấy vui mừng.
Mẹ Ôn cũng thường xuyên cầm cái xẻng chạy vào nhìn một cái, rồi lại oang oang khen hai đứa cháu ngoại “giỏi quá, giỏi quá“.
Gia Hòa và Gia Dương vừa được khen là y như rằng lại càng cố gắng đứng thêm một lúc nữa.
Lục Thành đỡ lấy đứa con gái đang ngã nhào, bế lên giả vờ bay bay trong không trung, nghe tiếng con gái cười khanh khách, trong lòng càng thêm mãn nguyện.
Cho đến cuối tháng Tư, gần đến tháng Năm, Ôn Ninh ở nhà cứ thấy mí mắt giật liên hồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây