Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Ninh ngồi khoanh chân trên giường, cầm bút chì vẽ Lục Thành và các con đang ở đầu giường bên kia.
Lục Thành nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên đôi chân rắn chắc như mọc ra hai đứa trẻ, Gia Hòa nằm sấp trên đùi trái của ba, cố gắng tự mình lật người, Gia Dương nghịch ngợm hơn, ngồi trên đùi phải của ba, hai tay còn muốn sờ soạng cánh tay đang băng bó của ba.
“Gia Dương!”, Ôn Ninh ngừng bút, gọi con trai một tiếng, “Ba con bị thương rồi, con đừng nghịch nữa.”
Lục Thành chẳng hề bận tâm, quay sang nói với Ôn Ninh: “Nó bé như vậy, có muốn cũng không làm anh bị thương được đâu.”
Ôn Ninh lười chẳng buồn đáp lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây