Tim Lục Thành run lên, như bị tiếng nức nở của người phụ nữ trong lòng đánh mạnh, tim tê dại, anh vuốt ve người Ôn Ninh lùi ra, giơ tay khẽ chạm vào má cô, một mảnh ướt át.
Trên chiến trường anh dũng giết địch, đối mặt với cảnh sống chết cũng có thể bình tĩnh lý trí nhưng lần đầu tiên Lục đoàn trưởng luống cuống, Ôn Ninh lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt từ đôi mắt đào hoa xinh đẹp lăn dài trên má nhưng lại như chảy vào tim anh, trong lòng anh đổ xuống một trận mưa lớn.
“Đừng khóc.” Lục Thành nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói dỗ dành, kiềm chế từng cử động, chỉ sợ làm cô giật mình.
Đêm đó, Ôn Ninh khóc ướt đẫm áo trước ngực Lục Thành, khóc mệt rồi, nắm chặt góc áo anh mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô vẫn nằm trong lòng vị tướng quân, được đôi tay như tường đồng vách sắt của anh ôm chặt, hai người dựa sát vào nhau, hấp thụ hơi ấm của nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây