Những nỗi khổ tâm trong đó đương nhiên sâu sắc hơn một buổi chiều trò chuyện tâm tình nhưng đủ khiến lòng Ôn Ninh chua xót.
Ăn tối về nhà, Ôn Ninh nhìn đoàn trưởng Lục uống hai lượng rượu trắng với dượng út và anh họ, ánh mắt hơi say, dường như cũng bị cô út nhắc đến ba mẹ mình mà gợi lên chút buồn phiền.
Lục Thành tự cho mình không phải là thanh niên trẻ tuổi, chuyện gì cũng giấu trong lòng, trên mặt luôn mang vẻ trầm ổn già dặn, Ôn Ninh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh có chút gì đó buồn bã.
“Anh Lục Thành...” Ôn Ninh kéo kéo tay áo anh, nhẹ giọng gọi anh.
“Em gọi anh là gì?” Lục Thành nghe Ôn Ninh gọi mình là đoàn trưởng Lục và đồng chí Lục Thành đã quen, tối nay đột nhiên nghe một câu anh, trong mắt như bùng cháy ngọn lửa nồng nàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây