Ôn Ninh dùng cách vẽ tranh để giải thích cho Lục Thành về phán đoán của mình. Cô học vẽ nhiều năm, từ nhỏ đã được danh sư Triệu thời Đại Lương dạy phải quan sát, quan sát bất kỳ người hay vật nào mà mình vẽ, sau hơn mười năm luyện tập, Ôn Ninh đã có thể nhanh chóng nắm bắt được mọi loại thay đổi.
Sáng nay người đàn ông đó hành động chậm chạp, trong đám người giành vải như hổ đói, anh ta có phần nổi bật, vừa khéo lại bị Ôn Ninh thích xem náo nhiệt nhìn thấy, ai ngờ, hai bên lại gặp nhau ở nhà hàng quốc doanh.
Cho dù ngoại hình và trang phục của anh ta khác xa so với buổi sáng, Ôn Ninh vẫn nhanh chóng xác định được đây chính là cùng một người.
Lục Thành cũng rất giỏi quan sát, chiến trường giống như cửa tử, cần phải quan sát kỹ động tĩnh của địch và đồng đội, bất kỳ động tĩnh nào cũng phải kịp thời phán đoán tình hình nhưng cách quan sát của anh khác với Ôn Ninh, chủ yếu là phán đoán tình hình, phân tích tâm lý, đánh chiến thuật.
Bây giờ nghe Ôn Ninh nói vậy, Lục Thành cực kỳ nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng ở quầy vải của bách hóa tổng hợp vào buổi sáng, anh không quen thuộc với bố cục khuôn mặt của con người như Ôn Ninh nhưng anh nhớ lại động tác giành vải thoáng qua của người đàn ông vào buổi sáng, có một thói quen vô thức là dùng ngón trỏ tay trái gõ nhẹ, đột nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông ở bách hóa tổng hợp, anh ta đang ăn mì Dương Xuân, tay phải cầm đũa, ngón trỏ tay trái thỉnh thoảng gõ nhẹ vào không trung.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây