“Ninh Ninh, bức tranh này của cô chắc chắn vẽ rất đẹp phải không?”
“Tất nhiên rồi.” Ôn Ninh đối mặt với Tưởng Dung sẽ không khiêm tốn, cô ta lắc lắc cuộn tranh trên tay, đắc ý như một con hồ ly nhỏ: “Trình độ vẽ tranh của tôi còn phải nghi ngờ sao?”
Tưởng Dung bĩu môi, trong lòng chê bai người này không biết xấu hổ nhưng khi nhìn vào cuộn tranh trên tay Ôn Ninh thì lại quyết tâm.
Vẽ đẹp đến đâu thì có ích gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn là làm áo cưới cho mình sao?
Hai người lần lượt đi vào tòa nhà văn phòng, chờ đợi ở phòng tiếp khách, lúc này chủ nhiệm Dương vẫn đang họp, bàn bạc với một số phó chủ nhiệm khác về các hoạt động năm mới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây