Quả nhiên, Lục Thành đến nơi, tầm mắt đảo một vòng là bắt gặp được bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
“Em sao biết mấy giờ rồi.” Ôn Ninh cũng không phải là người toàn năng, làm sao có thể thông qua thời tiết u ám này mà đoán được giờ giấc.
Lục Thành nghe vậy thì an ủi: “Bây giờ trong nhà không đủ phiếu công nghiệp, đợi tích cóp thêm rồi anh mua cho em một chiếc đồng hồ.”
Ôn Ninh: “...?”
Cô có nói muốn mua đồng hồ đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây