Lục Thành cúi mắt nhìn chăm chú, ánh mắt từ đôi mắt long lanh như nước mùa thu của Ôn Ninh lướt xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi mỏng mím lại nhưng vẫn không mở miệng, chỉ thở nặng hơn một chút.
Ôn Ninh luôn cảm thấy, Lục Thành lúc này như đã thay đổi, ánh mắt lạnh lùng ngày nào, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lúc này lại khiến người ta cảm thấy áp lực, khiến tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.
Cô đột ngột lùi lại một bước, lẩm bẩm: “Được rồi, em đã uống thuốc rồi, anh mau về phòng đi, đừng làm phiền em vẽ tranh.”
Vừa nói, cô vừa dùng cả hai tay đẩy người đàn ông ra ngoài, đóng sầm cửa phòng lại, quay người dựa vào cánh cửa, Ôn Ninh hai tay ôm lấy đôi má nóng bừng, luôn cảm thấy Lục Thành tối nay không bình thường, không ổn.
Ánh mắt đó là ánh mắt mà cô chưa từng thấy, cũng nghiêm túc lạnh lùng nhưng khi nhìn vào người cô lại như có thể thiêu đốt cả một cánh đồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây