Phương Mẫn dừng lại trong chốc lát để sắp xếp ngôn ngữ rồi giải thích: “Tòa soạn báo chẳng những nhận đóng góp văn chương mà còn nhận đóng góp tranh vẽ. Rất nhiều sách cần dùng tranh minh họa, sách giáo hoa của học sinh, báo chí, trang bìa sách xuất bản vân vân… Có rất nhiều tác phẩm văn học xuất sắc, nhưng lại rất khó để tìm được một họa sĩ vẽ tranh, hơn nữa theo tôi được biết thì nhuận bút vẽ tranh còn không thấp.
“Tôi thấy cô rất có năng khiếu vẽ tranh, chỉ dùng mấy nét bút đã vẽ giống y hệt, có thể thử lĩnh vực này xem sao.
Những lời này đều là lời thật lòng của Phương Mẫn. Trong khoảng thời gian này, có lẽ Kim Tú Châu cảm thấy quấy rầy cô ấy quá nhiều nên tặng cho cô ấy một chiếc khăn thêu.
Khăn thêu dùng tơ lụa, trên tấm khăn lụa màu xanh lá ấy thêu một chùm hoa lan và bút danh của cô ấy, đây là tranh thêu hai mặt mà cô ấy từng nghe bà ngoại nói, một mặt là tranh vẽ, một mặt là chữ viết, đẹp không sao tả xiết.
Phương Mẫn rất thích, cẩn thận lưu giữ tấm khăn tay ấy, thi thoảng mới chịu lấy ra ngắm nghía.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây