Cho nên cô giả vờ như buồn rầu, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không hiểu hai vợ chồng họ nghĩ gì nữa, quan hệ hai nhà vốn đã lúng túng rồi, chỉ cần không qua lại với nhau là được, thế mà họ còn dám bén mảng trước mặt nhà tôi.
Nghe vậy, Phương Mẫn nhìn về phía cô, không biết nên làm ra phải ứng gì cho phải.
Kim Tú Châu cầm khung thêu từ tay cô ấy rồi tiếp tục thêu thùa, đồng thời kể cho cô ấy nghe chuyện trước kia Giang Minh Xuyên và Triệu Vận từng xem mắt với nhau, còn kể mình lừa gạt Giang Minh Xuyên như thế nào, cả chuyện dạo trước Dương Diệu mời hai vợ chồng họ đi ăn tiệc cưới.
Kim Tú Châu mồm miệng lém lỉnh, lại giỏi ăn khéo nói, kể đến đoạn mấu chốt thì giọng nói trầm bổng, úp úp mở mở. Phương Mẫn lắng nghe hăng say, cảm thấy còn thú vị hơn cả đọc sách. Cô ấy vốn chỉ định ngồi chơi một lát rồi sẽ về, không ngờ lại nghe hết toàn bộ câu chuyện, mãi đến khi hai đứa bé ngủ dậy, cô ấy uống một ngụm nước, cảm thấy vẫn chưa đã ghiền.
Kim Tú Châu lại nói: “Bây giờ hai nhà chúng tôi đã dựng vợ gả chồng xong hết rồi, chỉ cần sống cuộc sống của mình là được, cần gì phải cố nhịn cơn tức mà giao hảo với nhà họ chỉ vì ánh mắt của người ngoài? Con người phải nhìn thẳng về phía trước, cô nói xem có đúng thế không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây