Tiền Ngọc Phượng không hiểu mấy thứ gì, trực tiếp nhìn về phía mẹ chồng của mình. Bà cụ Ngô bình tĩnh nói: “Làm gì có chuyện không hợp quy củ? Gửi sớm hay muộn đều như nhau, chỉ cần gửi lời chúc phúc đến nơi là được. Bây giờ là thời đại mới rồi, không còn chú trọng mấy thứ hư ảo kia nữa.
Kim Tú Châu nở nụ cười, cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái: “Nghe thím nói vậy, cháu yên tâm rồi.
Dù sao nếu người khác nói gì thì cô sẽ nhắc đến thím Ngô, xem như đã hỏi trưởng bối rồi. Mà bà cụ Ngô đã nói như vậy, có nghĩa là làm chỗ dựa cho cô.
Kim Tú Châu lại hỏi về tình hình trong thành phố, sau khi biết có thể đến tòa nhà bách hóa, cung tiêu xã và công viên Hòa Bình chơi, cô lập tức rời đi.
Chờ cô rời đi, Tiền Ngọc Phượng mới không nhịn được hỏi mẹ chồng: “Sao con cứ cảm thấy lời nói của cô ấy có ẩn ý gì thế nhỉ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây