Rửa bát xong, Giang Minh Xuyên đi đến cửa phòng, anh không vào phòng mà đứng ở cửa nói: “Buổi trưa tôi sẽ về.
Có những lời không nói hết, nhưng hai người đều hiểu là có ý gì.
Kim Tú Châu nằm trên giường không nhúc nhích. Cô nhức đầu quá, phải nghỉ ngơi một phen, cũng muốn ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy mình có thể trở về thế giới ban đầu của mình.
Cô không thích nơi này, hy vọng chỉ là một giấc mơ.
Cô không trả lời anh, người bên ngoài cũng không nói tiếp, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa của đối phương và tiếng đóng cửa trong phòng khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây