Kim Tú Châu cười: “Sao chị còn khóc nữa? Chẳng phải giờ gặp lại nhau rồi hay sao?
“Sao mà giống nhau được? Trước kia có thể gặp lại nhau bất cứ lúc nào, bây giờ cách xa nhau như thế, gặp một lần khó biết bao. Chị biết em sắp đến đây nên mấy ngày nay cứ đếm từng ngày ấy chứ.
Kim Tú Châu kéo cánh tay của Tiền Ngọc Phượng: “Chứ còn gì nữa. Em vốn định về nhà luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đến đây thăm các chị. Đường xá xa xôi, gặp nhau một lần chẳng dễ dàng chút nào.
Tiền Ngọc Phượng nói: “Buổi tối ở nhà chị ăn cơm đi. Nhị Trụ đã nấu cơm ở nhà rồi, bây giờ gia đình chị không chịu nổi bên kia, chuyển vào huyện sống rồi.
Sống trong căn nhà nhỏ mà đơn vị phân phối cho Nhị Trụ, còn rất tốt, chẳng qua nhà hơi nhỏ, nhưng tiện lợi cho hai đứa bé về nhà. Kể từ khi mẹ chồng qua đời, hai đứa bé đều về nhà mỗi ngày, bây giờ Tiểu Quân đã hiểu chuyện hơn nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây