Chính ủy Chúc không tiện hỏi chuyện này, bèn kêu Phương Mẫn hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì. Phương Mẫn cũng không biết nói vòng vo, bèn hỏi thẳng Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu lập tức kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra mấy ngày trước, sau đó nói với cô ấy: “Chính thằng bé quyết định ở lại nhà chúng tôi, tôi với Minh Xuyên cũng đều rất thích nó, chứ không phải chúng tôi cướp con trai của Dương Diệu đâu. Minh Xuyên nói, thằng bé muốn ở lại bao lâu thì cứ ở, nó cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Dứt lời, cô lại thở dài: “Thực ra bọn trẻ ở lứa tuổi này chăm chỉ nhất, cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không làm được, cũng không thể tự nuôi sống bản thân. Thế là tôi với Minh Xuyên nghĩ rằng mình giúp được thằng bé thì cứ giúp một phen vậy.
Phương Mẫn nhớ lại quãng thời gian hồi trước mình vừa được đón về thủ đô, sự khách sáo và lạnh lùng của cha mẹ, sự đối địch và oán hận của chị gái, dường như cô ấy làm gì cũng sai lầm.
May mà sau này cô ấy gặp được ông bà ngoại, không thì e rằng sẽ không có mình của hiện tại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây