Anh chưa bao giờ thấy Phương Mẫn kiểu này, cũng chưa bao giờ thấy sắc mặt chính ủy Chúc trắng bệch đến thế.
Nói một câu thật lòng, khi ấy anh ngồi ngoài phòng sinh, nghe tiếng kêu như xé ruột xé gan bên trong, anh thậm chí quên mất cái chân đau của mình.
Chờ đến khi tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ trong phòng, ba người vẫn trong trạng thái mất tỉnh táo. Khi y tá bế đứa bé ra ngoài, bàn tay của chính ủy Chúc vẫn còn run lẩy bẩy, căn bản là không dám bế con mình, cuối cùng anh bế đứa bé hộ anh ấy.
Sinh hơn bốn tiếng đồng hồ.
Anh ở lại bệnh viện trông chừng một lát, chờ đến khi trời hơi sáng mới về nhà. Suốt chặng đường, anh cứ nghĩ đến lượt Kim Tú Châu thì phải làm sao đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây