Kim Tú Châu nhíu mày: “Thằng nhóc đó chạy đi đâu được nhỉ?
Hạ Nham tiếp tục lắc đầu. Kim Tú Châu lại nói với cậu bé: “Có việc gì con đều phải nói với người nhà mình, không được chạy lung tung. Lỡ đi lạc thì cha mẹ biết tìm con ở đâu?
Hạ Nham gật đầu. Cậu bé mới không chạy lung tung đâu, cậu bé không muốn thấy mẹ sẽ lo lắng như thím Tiền. Ngô Tiểu Quân không ngoan chút nào.
Kim Tú Châu tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, chẳng qua vừa vẽ được hai nét thì hơi không yên lòng. Cô ngẫm nghĩ rồi nói với con gái: “Ngày mai chúng ta đi thăm thím Tiền của con.
Phó Yến Yến ở cách đó không xa nghe được, gật đầu đồng ý. Nhưng vẻ mặt cô bé không mấy lo lắng, cô bé cảm thấy Ngô Tiểu Quân không ngốc chút nào, sẽ không khiến mình chịu thiệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây