Lưu Cảnh Chi vốn không muốn đi, cô không quen biết người ta, nhưng Kim Tú Châu khuyên cô: “Học bản lĩnh không chỉ là biết học hành, mà còn có nhân tình xã giao, có những thứ em không thích cũng được, nhưng em không thể không biết. Nên nói lời nào, loại người nào có thể kết giao, đều là một loại năng lực rất quan trọng.
Lưu Cảnh Chi bị thuyết phục, quả thực cô ấy không thể xử lý quan hệ xã giao một cách ổn thỏa. Bạn cùng ký túc xá không thích cô, cô lại không nghĩ đến chuyện thay đổi mà chỉ cố gắng tránh mặt họ.
Kim Tú Châu dẫn cô ấy và con gái gõ vang cửa nhà hàng xóm. Phương Mẫn ra mở cửa, thấy là Kim Tú Châu thì lập tức mỉm cười: “Ăn xong rồi à? Mau vào nhà ngồi một lát.
Lúc vào nhà, Phó Yến Yến ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào thím Phương.
Nụ cười trên mặt Phương Mẫn tươi hơn, dịu dàng đáp lại một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây