Chung Tuyết cắn chặt đôi môi, nghe vậy thì đè nén giọng nói: “Em biết, em biết, em phải ráng sống sót…
Mỗi ngày, cô ấy sẽ tự nhủ bản thân như vậy.
Kim Tú Châu thở dài, nghe thấy phòng khách đã yên tĩnh, bèn nói: “Bọn chị phải đi rồi, em tự chăm sóc bản thân đi.
Chung Tuyết bỗng vươn tay nắm chặt Kim Tú Châu, như thể muốn hấp thu sức mạnh từ trên người cô, một hồi lâu sau mới rặn ra hai chữ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.
Kim Tú Châu đáp lại cô ấy: “Hy vọng em cũng có thể thoát khỏi nhà giam như chị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây