Con xem em trai con đi, chỉ hận không thể mỗi ngày về nhà, nếu hồi trước con cũng ở lại thủ đô như thằng bé thì tốt biết mấy, cha mẹ muốn thấy con thì sẽ được gặp con ngay. Nghe cha, sau này có cơ hội thì về đây, cả nhà chúng ta ở bên nhau…
Ông ta cứ lải nha lải nhải, hệt như một người cha hiền lành nhớ con trai. Giang Minh Xuyên chỉ cúi đầu lắng nghe, không cãi lại cũng không đồng ý.
Chỉ có Kim Tú Châu cảm thấy là lạ, nếu những lời này lọt vào tai người khác thì e rằng sẽ không nhịn được suy nghĩ nhiều, cảm thấy Giang Minh Xuyên bất hiếu. Hơn nữa cha nuôi của Giang Minh Xuyên nói êm tai cỡ nào thì cũng chỉ thấy một mình ông ta ra đón anh, nếu thật sự nhớ thương con trai thì không nên là thế này.
Cô nhướn mày, sau đó hào hứng quan sát chung quanh.
Một đường rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi đến trước một tòa nhà nhỏ hai tầng đằng sau, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, cha nuôi của Giang Minh Xuyên nhìn vào nhà hô một tiếng: “Thiến Vân, con trai về rồi!!!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây