“Các vị công tử đến ngắm hoa sen?” Ngôn chưởng quỹ cười ha hả đi tới: “Hồ sen đi về phía này, nhưng mà với người không được mời đến, mỗi người đều phải nộp hai mươi văn tiền phí đầu người, mới có thể được phép tiến vào hồ sen.”
Ngay lập tức, một trong những người đọc sách bất mãn nói: “hồ sen là quà tặng của trời đất, mỗi người đều được thưởng thức, núi sông của đất nước, tinh hoa của đất trời, chưa bao giờ nghe nói phải nộp tiền mới có thể thưởng thức, thôn dân các ngươi, không khỏi cũng quá tham tiền.”
Sắc mặt Ngôn chưởng quỹ phai nhạt xuống: “Ao sen này, là do Tuệ Nhũ Nhân và thôn dân của thôn Đại Hà dựa vào hai tay mình đào ra, giống sen này, là Tuệ Nhũ Nhân mời rất nhiều lão nông dân nhổ trồng lại từ trong núi sâu. Nếu không có những người trong thôn Đại Hà này lao động, cả đời các ngươi cũng không có khả năng biết hoa sen lá sen là cái gì!”
Lý chính cũng bất mãn mà mở miệng nói: “Mỗi một mảnh lá sen, đều có mồ hôi nước mắt vất vả của thôn dân chúng ta, đây là ao sen của thôn Đại Hà chúng ta, có thể để cho các ngươi đến ngắm hoa sen là do con người Tuệ Nhũ Nhân rộng lượng, lão già ta cũng không thể chịu đựng được những người mà miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng kì thực chỉ biết lợi dụng những dân chúng nghèo khổ chúng ta như các ngươi! Vâng, chúng ta tham tiền, không thể kiếm được tiền của các ngươi, nhanh chóng rời đi, không chào!”
“Hoàng huynh, lời nói vừa rồi của huynh thật sự là không đúng.” Một trong những người đọc sách chỉ trích người vừa nói chuyện: “Huynh nhanh chóng xin lỗi đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây