“Thứ nhất, ngươi có biết vì sao nhị cô đồng ý cho ngươi mời đám văn nhân này tới thôn Đại Hà, còn tu sửa đường đi, có đình ngắm hoa, giữa hồ còn có đài ngắm sen, đài nghe mưa, còn có đình câu cá… Điều này cho thấy nhị cô muốn tạo ra một nơi giống với vườn hoa hạnh Vân Khê, tạo ra một chỗ vui chơi cho văn nhân hoặc thiếu gia tiểu thư của các gia đình giàu có, bài thơ hôm nay và chiếc trâm kia đều dùng để tạo tiếng vang. Nếu chiếc trâm đó nằm trong tay một thư sinh nghèo như ta thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Thẩm Chính trợn mắt há hốc mồm.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới nghĩa mẫu lại có ý nghĩ này, sao hắn lại ngốc như vậy?
Trình Chiêu tiếp tục nói: “Thứ hai, Trịnh huynh là một người lòng dạ hẹp hòi, lúc trước còn ở thư viện Nam Phủ nơi nơi đều xem ta là kẻ thù, vào quan học ở Hồ Châu thì hắn bên ngoài giao hảo với ta, nhưng sau lưng lại kéo bè kéo phái cô lập… Người như vậy, ngươi đè hắn một lần, hắn sẽ nghĩ cách đè lại ngươi mười lần, chi bằng thuận thế nhường một chút. Lão sư nói, giấu đi mũi nhọn, hòa nhập với mọi người, trước kỳ thi hương tuyệt đối không thể để dính vào bất cứ chuyện thị phi nào.”
“Thì ra, thì ra là như thế này…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây