Trên mặt Tôn thị lập tức hiện ra vẻ uất ức, chẳng phải nàng ta chỉ hy vọng Hiên Hiên làm rạng rỡ tổ tông Triệu gia sao? Nàng ta sai chỗ nào chứ?
“Khụ, tam thẩm, Hiên Hiên còn nhỏ, không phải vội.” Trình Chiêu nhẹ giọng nói: “Trẻ em ba tuổi học vỡ lòng, ba tuổi đưa đến học đường trong thôn là được rồi, Ngu phu tử “giáo thư dục nhân”[1] rất có bản lĩnh.”
[1] Không những dạy chữ mà còn bồi dưỡng cả về đạo đức.
Tôn thị bĩu môi, nếu Ngu phu tử thật sự có bản lĩnh thì sẽ không làm phu tử ở một nơi hoang vu hẻo lánh như nơi này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt không tán thành của tất cả mọi người trong phòng, nàng ta đành phải đè nén chút lòng riêng lại. Dù sao nhi tử còn nhỏ, cứ từ từ tính toán vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây