Thẩm Chính sờ sờ ót, trước mắt có hình ảnh nào đó chợt lóe lên, hắn nhéo mi tâm nói: “Không phải ta đang ngắm hoa làm thơ sao, sao lại ngủ trên giường?”
“Thiếu gia, ngươi uống say, hoa chưa ngắm xong, thơ cũng chưa làm. Hôm nay người đứng đầu là Trình công tử, Trịnh thiếu gia thứ hai, sắc mặt tức giận xanh mét.” A Phúc đưa tới một chén trà: “Thiếu gia uống chút canh giải rượu đi.”
Thẩm Chính rót sạch canh giải rượu xuống, luôn cảm thấy buồn vô cớ giống như đã quên mất thứ gì đó.
Buổi chiều, Trình Loan Loan cùng bọn nhỏ ngồi xe ngựa trở về thôn Đại Hà. Chuyện xảy ra trong thành, đã sớm truyền đến thôn, vô số người hâm mộ không thôi.
Bọn họ biết nương Đại Sơn rất giỏi, là thất phẩm nhũ nhân, nhưng trong tiềm thức của bọn họ, luôn cảm thấy huyện lệnh đại nhân càng lợi hại hơn nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây