Lão Ngô tức chết, sờ sờ trên người, cuối cùng cũng gom góp đủ hai trăm văn tiền lấy ra, đưa tiền xong xoay người rời đi.
“Có phải còn quên một chuyện không?” Lục Ánh Tuyết trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng: “Còn phải nói xin lỗi Cẩu Đản, Cẩu Đản tha thứ cho ngươi rồi, chuyện này mới xem như xong.”
Chưởng quỹ mắt lạnh quét tới: “Còn không mau xin lỗi!”
Lão Ngô khuất phục, cúi đầu mở miệng, thanh âm rất thấp: “Là ta sai rồi, xin lỗi.”
Cẩu Đản mím môi: “Sư phụ dẫn dắt ta một hồi, dẫn dắt ta ba tháng, ta cũng học được rất nhiều, cám ơn sư phụ nguyện ý dạy ta. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không còn là thầy trò nữa, hy vọng sư phụ ngày sau càng ngày càng tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây