Nghĩ tới đây, phụ nhân miệng đầy đắng chát, ôm hài tử nói: “Hồi bẩm Thẩm thiếu gia, dân phụ và ba người này là đồng hương, cũng là người trong họ, trên đường tới đây hai bên giúp đỡ lẫn nhau, vừa nãy đúng là hiểu lầm...”
Trên mặt Thẩm Chính hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn chưa từng ép buộc bất luận kẻ nào đưa ra bất kỳ lựa chọn gì.
Hắn xoay người, lấy hai bát cháo, đặt ở trong tay phụ nhân, sau đó tiếp tục bận rộn.
Phụ nhân kia quay đầu liền đưa một bát trong đó cho hán tử kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây