Trong mắt Tôn Thủy Cần ướt đẫm nước mắt.
Nàng ta đột nhiên tiến lên, kéo tay áo Triệu Nhị Cẩu.
Triệu Nhị Cẩu giống như là bị thứ bẩn thỉu gì đó đụng phải, hất mạnh tay áo, lui về phía sau một bước.
Tôn Thủy Cần không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, bất ngờ bị hất văng ra, cả người ngã ngửa ra sau, may mắn bên cạnh có một cái bàn, nếu không nhất định nàng ta sẽ bị ngã xuống đất.
Nàng ta vịn góc bàn, khóc nức nở: “Nhị Cẩu ca, ngươi đã quên trước kia...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây