Triệu Nhị Cẩu đem tin tức nghe được nói cho Trình Loan Loan: “Bọn họ nói Nam Dương đồ vật rẻ nhất là đồ sứ, rất nhiều thôn mở hầm lò, toàn thôn đều làm việc trong lò, nam nhân làm khuân vác, nữ nhân làm ruộng, rất thiếu vải bố phải thô, cho nên giá cả vải vóc cũng rất cao. Ngay cả Tào gia của huyện Hà Khẩu cũng dựa vào buôn bán vải vóc làm giàu, nghe nói vải trong cửa hàng vải của Tào gia hơn phân nửa đều là vận chuyển đến Nam Dương để bán.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Vậy con phải suy nghĩ định giá cho cẩn thận.”
Triệu Nhị Cẩu chăm chú suy tư.
Hắn vừa mới hỏi những người kia, giá cả vải thô ở Nam Dương khoảng tám chín văn tiền, giá cả vải bố mười hai văn tiền, giá cả vải lanh có thể tới hơn hai mươi văn, cũng chính là vải vóc làm ra càng phức tạp thì giá cả ở Nam Dương lợi nhuận càng cao.
Chiếc thuyền này chỉ ngừng ở Nam Dương ba ngày, cho nên hắn nhất định phải trong ba ngày bán hết tất cả số vải... Không, tốt nhất trong một ngày phải bán xong, hắn phải tranh thủ thời gian khai thác việc buôn bán xà phòng, cũng không thể để nương làm hết mọi chuyện được, nếu không đứa nhi tử như hắn cũng quá không hiếu thuận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây