Sắc mặt thiếu nữ mười lăm tuổi tái nhợt.
Nàng thở hổn hển, há mồm thở dốc, không thể nói được lời nào.
Thẩm Chính và Triệu Nhị Cẩu đứng ở bên cạnh chờ nàng nghỉ ngơi xong rồi nói chuyện, nhưng chờ tới chờ lui, cô nương này cũng không phun ra một chữ.
Triệu Nhị Cẩu kiên nhẫn hỏi: “Nếu ngươi không nhớ rõ nhà mình ở nơi nào, chúng ta có thể đưa ngươi đi huyện nha, quan phủ sẽ phái người đưa ngươi trở về.”
Thiếu nữ vẫn không nói lời nào, cúi đầu, bàn tay túm tay áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây