“Cũng chưa hẳn.” Trình Chiêu chậm rãi mở miệng: “Thiên tai liên tiếp xảy ra chỉ là một điểm khởi đầu thôi, kỳ thật đã sớm có manh nha từ trước đó rồi. Ta nghe nói ở phương nam đất đai màu mỡ, có một số huyện nha thu thuế tới một phần ba. Nông phu làm việc cả năm chỉ trông chờ vào ngày thu hoạch, thu như vậy trong nhà đã chết đói rồi. Cho dù không có thiên tai thì những người này sẽ biến thành lưu dân, sưu cao thuế nặng, ác quan hoành hành, phú thân thâu tóm đất đai, những thứ này cũng là nguyên nhân sinh ra lưu dân.”
Vẫn là Thẩm huyện lệnh tốt, chỉ cần chúng ta nộp lên một phần mười lăm là được rồi.”
Thẩm Chính đắc ý nói: “Cha ta đương nhiên là tốt nhất!”
Triệu Nhị Cẩu mở miệng: “Trấn Bạch Vân bên kia thuế rất nặng, nghe nói phải nộp sáu phần mười, một trăm cân lương thực chỉ có thể còn lại bốn mươi cân.”
“Cho dù thu hoạch xong vẫn có thể chết đói, vậy còn trồng cái gì nữa?” Triệu Tam Ngưu phun ra một ngụm nước bọt: “Vậy còn không bằng đi trấn làm lao động tay chân, tốt xấu gì cũng có thể cầm lại được một vài đồng trên tay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây