Trình Chiêu cố gắng hết sức bỏ qua những lời đàm tiếu kia, đi đến quầy, hắn vẫn chưa mở miệng nói cái gì.
Chưởng quỹ Đức Hoà Đường thở dài một hơi: “Trình học tử, ngươi cũng thấy được, người trong thư viện không thể dung nạp ngươi, sách do ngươi chép ở trong cửa hàng của ta cũng rất khó bán đi, chuyện chép sách cũng thôi đi…”
Trình Chiêu sửng sốt.
Hắn đã hợp tác với chưởng quỹ này được ba bốn năm, vẫn hợp tác rất vui vẻ, hắn luôn coi nơi này là đường lui cuối cùng của hắn.
Nhưng bây giờ, đường lui đã biến mất?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây