Lúc này sắc trời cũng dần tối lại.
Ý của nông hộ là đường núi tối mù khó đi, bảo họ ngày mai hãy vào thành.
Nguyễn Minh Châu nhìn chiếc xe bò chậm chạp, lại nhìn Triệu Tam Ngưu vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nhớ tới nhiều người bị nhốt ở Tây Nhung quốc như thế, nào còn có tâm tư đợi tới sáng mai.
Nàng nhờ nông hộ dốt ba bốn đuốc lửa cắm trên xe bò, một là để chiếu sáng, hai là để xua đuổi dã thú, sau đó xuất phát.
Triệu Tam Ngưu nằm trên đệm mềm, đắp chăn dày, trên đường đi bắt đầu nói mớ, dọa Nguyễn Minh Châu không nhẹ, chỉ đành cho hắn uống thuốc lần nữa, cầu khấn bò đi nhanh một chút, nhanh một chút nữa…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây