“Tục ngữ nói binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước, không thể đợi sắp khai chiến mới đưa lương thảo tới, như vậy sẽ khiến lòng quân bất ổn.” Trên mặt Trình Loan Loan lộ ra ý cười: “Nửa năm trước ta vừa tới kinh thành, không phải đã tới quân doanh thăm Tam Ngưu một chuyến sao, khi đó ta muốn tự ủ rượu, còn mua trước rất nhiều lương thực chất trong kho ở ngoại ô kinh thành, khoảng thời gian này luôn bận rộn, đã quên mất chuyện này. So với lấy lương thực đi ủ rượu, chi bằng làm lương thảo đưa tới tiền tuyến, cũng coi như là ta hiến một chút sức mỏng cho trận chiến này.”
Triệu Tứ Đản luôn bận học hành, không biết chuyện này cũng bình thường, hắn không cảm thấy kỳ quái.
Trình Chiêu sống ở ngoại ô, càng không thể biết động hướng của Trình Loan Loan.
Vì vậy, lời nàng nói không khiến họ nghi ngờ gì.
Đương nhiên, ngoại trừ Trình Ất vẫn luôn theo bên cạnh nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây